THÂM
Có hai lão niên kỷ cao cao, thường ganh nhau cái thâm thúy, sâu sắc về sự đời, chẳng lão nào chịu nhường lão nào.
Một hôm, khi ngà ngà say, một lão bừng bừng khí thế, vung tay:
- Từng tuổi này rồi, em “rằng thì là” hiểu hết nhân tình thế thái nhá!
- Này bác, nói là hiểu, chưa hẳn là đủ thông, mà vẫn phải học hỏi thêm đấy (!)
- Hiểu là hiểu, còn phải học hỏi thêm cái gì?
- Hì, hì… vậy là bác bị chậm lắm rồi! Bác thử đánh vần từ “hiểu” xem... luôn luôn có “hỏi” phải không?
- … ừ nhỉ!
Ấm ức, lão khoe mình “hiểu” tìm dịp trả thù, hỏi:
- Việc nhà bác, bác lo liệu thế nào rồi?
- Ối dào, chuyện vặt ấy mà, em “xử” ngọt luôn, cứ là nhẹ hều…
- Ấy, ấy, bác đừng xem nhẹ nhá (!)
- Này này, việc nhà em, bác biết thế nào mà "phán"!
- Ấy, bác cứ từ từ… hì hì hì… này nhé, bác thử đánh vần từ “nhẹ" xem nào... luôn luôn có “nặng” phải không?
- … ừ nhỉ!
Có một anh ngồi uống rượu gần đấy, nghe hai “cao thâm lão lão” nói chuyện, ngứa tai bèn chõ vào một câu:
- Này hai cụ, chịu khó ngồi cho vững nhé, kẻo rượu vào hứng chí, vung tay vung chân rồi ngã, thì khổ cho con cháu…
Hai lão “cao thâm” quát văng cả bọt:
- Thằng này láo... ngã cái gì mà ngã... không thấy chúng tao vẫn đang ngồi vững trên ghế đây à?
- Ấy ấy, hai cụ cứ từ từ nào… này nhé, hai cụ thử đánh vần từ “vững” xem sao... luôn luôn có “ngã” phải không?
- … !!!
dovaden2010
:p